Hanh lười biếng. Chú chẳng làm gì khác ngoài việc hàng ngày chăn một con dê ở ngoài cánh đồng. Ấy vậy mà chiều tối, hết ngày về nhà, chú còn thở ngắn than dài :
- Chăn dê ngoài đồng cả năm, cho đến tận cuối thu, quả là một gánh nặng, một việc vất vả. Giá mà có thể nằm ngủ lại đi một nhẽ ! Nhưng không ! Luôn luôn phải mở mắt ra canh, sợ dê nó phá hoại cây non, nhảy qua rào vào vườn hoặc từ đó chạy trốn. Thế thì còn là thế nào nghỉ ngơi được một chút cho thoải mái !
Chú ngồi xuống suy nghĩ tìm cách trút được cái gánh nặng. Một thời gian dài, chú không tìm được ra cách gì. Nhưng rồi một hôm, bất chợt trong đầu lóe ra một ý như là cái màng che mắt rơi xuống. “Mình biết phải làm gì rồi ! – Chú kêu lên – Mình chỉ cần lấy cô Tô-ri-nô đẫy đà thôi ! Cô ta cũng có một con dê. Cô ta sẽ chăn con dê của mình cùng với con dê của cô ả. Như vậy, mình sẽ không còn phải tự mình làm khổ mãi nữa”.
Hanh bèn đứng dậy và cử động đôi chân, đôi tay mệt mỏi. Chú tạt ngang đường (đường cũng không xa) mà đến nhà bố mẹ cô Tô-ri-nô đẫy đà và xin cưới cô gái chăm chỉ và đức hạnh. Bố mẹ cô không trừ : “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, hai cụ nghĩ bụng và nhận lời ngay lập tức. Thế là cô Tô-ri-nô đẫy đà thành vợ chú Hanh và chăn cả hai con dê. Chú Hanh sống thoải mái, không còn phải nghĩ ngợi về công ăn việc làm nữa mà chỉ còn nghỉ ngơi do cái mệt của lười biếng gây ra. Thỉnh thoảng, chú đi chăn cừu cùng cô và bảo cô :
- Tôi chỉ làm để hưởng được cái thú nghỉ ngơi hơn thôi. Nếu không sẽ không tận hưởng được cái thú đó.
Cô Tô-ri-nô đẫy đà cũng lười không kém gì chồng :
- Anh Hanh yêu quý của em ơi, một hôm cô bảo anh, tại sao chúng ta sống thêm cơ cực khi không cần thiết, để phí hoài ngày xanh ? Hai con dê của chúng mình sáng nào cũng kêu be be đánh thức chúng mình dậy giữa lúc ngủ đang ngon. Tại sao chúng mình không đổi cho bác hàng xóm lấy một đõ ong ? Chúng mình sẽ chỉ việc đặt đõ ong đằng sau nhà, ở một góc có nắng và không còn mất công chăm sóc gì nữa. Không cần phải chăn ong hoặc dẫn chúng ra đồng. Ong tự bay đi, tự tìm đường về nhà và tự làm ra mật, ra không cần phải bận tâm đến
- Em đúng là một người đàn bà thông minh, Hanh nói, chúng ta sẽ thực hiện ý đó tức thì. Cũng phải nói thêm là mật ong ngon hơn và bổ hơn sữa dê, lại để được lâu hơn.
Bác hàng xóm bằng lòng đổi cho họ đõ ong lấy hai con dê. Không mệt mỏi, ong bay đi bay lại từ sớm đến tối làm đầy đõ mật ngon. Khi mùa thu đến, Hanh thu hoạch được một vò mật đầy. Hai vợ chồng đặt vò mật trên cái giá ở đầu giường. Vì sợ có kẻ lấy trộm được hoặc chuột bò đến ăn. Tô-ri-nô kiếm một cái gậy to để ở gầm giường. Như vậy, cô có thể với được cây gậy để đuổi những vị khách không mời mà đến, mà không phải nhổm dậy. Chú Hanh lười biếng không ra khỏi giường trước lúc giữa trưa. “Kẻ nào dậy sớm, chú tự nhủ, là phung phí của cải”.
Một buổi sáng, mặt trời đã lên cao mà chú Hanh vẫn còn nằm ườn trong chăn để ngủ cho đỡ mệt vì ngủ. Chú bảo vợ :
- Đàn bà là hay thích ngọt, em là chúa thích mật. Trước khi em ăn hết mật, tốt nhất là ta đem đổi mật lấy một con ngỗng con.
Tô-ri-nô cãi lại ngay :
- Nhưng phải đợi khi nào ta có đứa con để nó chăn ngỗng rồi hãy đổi. Tôi là tôi không chịu chăn ngỗng cho mệt và mất sức khi không cần thiết.
- Em tưởng là con nó sẽ chăn ngỗng à ? – Hanh nói – thời buổi này, trẻ con không vâng lời nữa đâu. Chúng chỉ làm theo ý chúng vì chúng cho là chúng khôn hơn bố mẹ. Ấy cứ y như là cái thằng đầy tớ nọ phải đi tìm bò mà lại chạy theo ba con sáo !
- Ồ , nó cứ liệu, nếu nó không làm theo lời em ! Em sẽ lấy gậy nện cho nó túi bụi. Rồi anh sẽ thấy, anh Hanh ạ, cô hăng lên hét và vớ lấy cái gậy dùng để đuổi chuột, em sẽ đánh nó thế này.
Cô khua cái gậy và chẳng may va phải cái vò mật ông đặt ở trên đầu giường. Vò va vào tường vỡ thành nghìn mảnh. Mật ong ngon lành chảy khắp mặt đất.
- Đấy là ngỗng mẹ và ngỗng con – Hanh nói – Không cần phải chăn ngỗng nữa. Cũng còn may là vò mật không rơi xuống đầu. Chúng ta thật quả còn mừng là số hãy còn may.
Nhìn thấy một ít mật ong còn dính ở mảnh vò vỡ, chú nói thêm một cách vui vẻ :
- Nhà nó ạ, giờ chúng ta nhấm nháp chút mật còn sót lại này, rồi nghỉ ngơi cho quên lúc khủng khiếp vừa rồi. Chúng ta có dậy muộn hơn thường ngày một chút cũng không hề gì. Ngày cũng đủ dài cơ mà !
- Đúng rồi – Tô-ri-nô trả lời – làm tốt thì lúc nào làm chả được. Anh biết chuyện con ốc sên đi dự đám cưới rồi chứ. Nó lên đường và đến nơi thì đã là lúc đứa con chịu lễ rửa tội. Đến trước nhà, nó va vào tường, bèn nói : “Vội vàng là không hay”.