Mẹ gọi con là Tom vì con thích Tom & Jerry và mỗi lần xem xong con đều ví số phận mèo Tom giống con, suốt ngày bị mẹ ‘bắt bẻ’, ‘quát mắng’… và còn vì con hay ‘bật’ mẹ.
Tom mới có thêm em gái 4 tháng tuổi, mẹ phải xin nghỉ ở nhà để vừa chăm Tom, vừa chăm em. Đợt này Tom được nghỉ học nên ở nhà với mẹ. Thế là mẹ thêm việc, tay ôm Bee, miệng ‘quát’ Tom học bài hoặc nhờ vả Tom giúp mẹ cái này cái kia.
Lúc Bee thức thì mẹ với Tom thoải mái cười đùa, ‘quát tháo’ nhau, nhưng lúc cô nàng ngủ thì đúng là khốn khổ. Hai mẹ con phải ‘đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên’, nếu mẹ có cáu thì cũng chỉ dám bặm miệng, trừng mắt … con lại làm động tác xoa xoa ngực hàm ý: “mẹ hạ hỏa!… rồi chạy ù vào bàn tập vẽ, tập viết ngoan ngoãn lắm. Đúng là tên ‘gian lanh’!
Nàng Bee mỗi lần buồn ngủ mặt, mắt lờ đờ nhưng cứ phải đợi mẹ hoàn thành ‘thủ tục’ hát ru rồi mới ngủ. Biết mẹ bận hát ru em, Tom thế nào cũng tận dụng cơ hội kẹp cuốn truyện Doremon bên trong sách Toán rồi nằm chình ình, đọc say sưa. Mẹ có ‘ngứa mắt’ cũng không dám quát to, chỉ rướn người lấy chân dí dí vào người, thế là Tom nhảy dựng lên, ‘hét’ rất bản năng: “mẹ thật!’. Nghe tiếng anh hét, Bee hóng hớt mở mắt trừng trừng, miệng cười toe toét với anh… ôi thôi, thế là mẹ công cốc! Tom ơi là Tom!
Thế rồi, mẹ nghĩ ra giải pháp ‘quát ru’ – tuyệt chiêu 2 trong 1, vừa ru Bee, vừa nhắc Tom học bài hoặc sai vặt cực kỳ dễ.
Ví dụ, thấy đầu Tom ngọ nguậy, ‘mắt la, mày liếc’ là mẹ biết ngay cu cậu lại đọc truyện tranh trong giờ học. Mẹ ‘bắt bài’ rồi con ơi! Thế là…
À à ơi…
Tom ơi mẹ bảo con này
Truyện hay không cất thì chờ roi mây
Hoặc
À à ơi
Sáng nay mẹ có giao bài
Tom mà chưa học, mẹ ‘bật đài’ Tom nghe
……………….
Từ đấy, cứ khi nào thấy mẹ à ơi réo rắt một tí là Tom biết ý ngay.
Tom mới có thêm em gái 4 tháng tuổi, mẹ phải xin nghỉ ở nhà để vừa chăm Tom, vừa chăm em. Đợt này Tom được nghỉ học nên ở nhà với mẹ. Thế là mẹ thêm việc, tay ôm Bee, miệng ‘quát’ Tom học bài hoặc nhờ vả Tom giúp mẹ cái này cái kia.
Lúc Bee thức thì mẹ với Tom thoải mái cười đùa, ‘quát tháo’ nhau, nhưng lúc cô nàng ngủ thì đúng là khốn khổ. Hai mẹ con phải ‘đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên’, nếu mẹ có cáu thì cũng chỉ dám bặm miệng, trừng mắt … con lại làm động tác xoa xoa ngực hàm ý: “mẹ hạ hỏa!… rồi chạy ù vào bàn tập vẽ, tập viết ngoan ngoãn lắm. Đúng là tên ‘gian lanh’!
Nàng Bee mỗi lần buồn ngủ mặt, mắt lờ đờ nhưng cứ phải đợi mẹ hoàn thành ‘thủ tục’ hát ru rồi mới ngủ. Biết mẹ bận hát ru em, Tom thế nào cũng tận dụng cơ hội kẹp cuốn truyện Doremon bên trong sách Toán rồi nằm chình ình, đọc say sưa. Mẹ có ‘ngứa mắt’ cũng không dám quát to, chỉ rướn người lấy chân dí dí vào người, thế là Tom nhảy dựng lên, ‘hét’ rất bản năng: “mẹ thật!’. Nghe tiếng anh hét, Bee hóng hớt mở mắt trừng trừng, miệng cười toe toét với anh… ôi thôi, thế là mẹ công cốc! Tom ơi là Tom!
Thế rồi, mẹ nghĩ ra giải pháp ‘quát ru’ – tuyệt chiêu 2 trong 1, vừa ru Bee, vừa nhắc Tom học bài hoặc sai vặt cực kỳ dễ.
Ví dụ, thấy đầu Tom ngọ nguậy, ‘mắt la, mày liếc’ là mẹ biết ngay cu cậu lại đọc truyện tranh trong giờ học. Mẹ ‘bắt bài’ rồi con ơi! Thế là…
À à ơi…
Tom ơi mẹ bảo con này
Truyện hay không cất thì chờ roi mây
Hoặc
À à ơi
Sáng nay mẹ có giao bài
Tom mà chưa học, mẹ ‘bật đài’ Tom nghe
……………….
Từ đấy, cứ khi nào thấy mẹ à ơi réo rắt một tí là Tom biết ý ngay.