Sơn Trà
Em cài hoa trắng lung linh
Rơi rơi nước mắt thương tình mẹ yêu
Nhớ ai nắng sớm mưa chiều
Con thương mẹ đã quạnh hiu suối vàng!
Anh cài hoa hồng hân hoan
Mẹ cha tại thế Phật vàng tại gia
Em ơi nghĩa Mẹ công Cha
Cao hơn núi Thái chan hoà biển xanh
Từ ngày em đã có anh
Tứ thân phụ mẫu sinh thành thâm ân
Mẹ cha tạo dựng sắc thân
Đôi ta gầy dựng nghĩa ân sau nầy
Kể từ gió dạn mưa dày
Miếng cơm manh áo mà đau cội nguồn
Nước trong từ ngọn suối tuôn
Xa quê nhớ mẹ, tiếng chuông mõ chiều
Mẹ yêu thương quá mẹ yêu
Tơ vương lọt tiếng sáo diều không trung
Kể từ sanh tử trùng phùng
Con thương Cha mẹ oai hùng nghìn năm
Đêm rằm nay đúng trăng rằm
Dâng y tặng mẹ đắp trong vũ hàn
Quê người Phật đất Chùa vàng
Sắc không ảo ảnh hương bàng hoàng xông
Nhìn lên ảnh Mẹ tươi hồng
Mẹ cười hỷ xả như không có gì
Thất trân bát bửu lưu ly
Giọt châu dâng Mẹ con thì ... hiểu ra
Em cài hoa trắng lung linh
Rơi rơi nước mắt thương tình mẹ yêu
Nhớ ai nắng sớm mưa chiều
Con thương mẹ đã quạnh hiu suối vàng!
Anh cài hoa hồng hân hoan
Mẹ cha tại thế Phật vàng tại gia
Em ơi nghĩa Mẹ công Cha
Cao hơn núi Thái chan hoà biển xanh
Từ ngày em đã có anh
Tứ thân phụ mẫu sinh thành thâm ân
Mẹ cha tạo dựng sắc thân
Đôi ta gầy dựng nghĩa ân sau nầy
Kể từ gió dạn mưa dày
Miếng cơm manh áo mà đau cội nguồn
Nước trong từ ngọn suối tuôn
Xa quê nhớ mẹ, tiếng chuông mõ chiều
Mẹ yêu thương quá mẹ yêu
Tơ vương lọt tiếng sáo diều không trung
Kể từ sanh tử trùng phùng
Con thương Cha mẹ oai hùng nghìn năm
Đêm rằm nay đúng trăng rằm
Dâng y tặng mẹ đắp trong vũ hàn
Quê người Phật đất Chùa vàng
Sắc không ảo ảnh hương bàng hoàng xông
Nhìn lên ảnh Mẹ tươi hồng
Mẹ cười hỷ xả như không có gì
Thất trân bát bửu lưu ly
Giọt châu dâng Mẹ con thì ... hiểu ra