Cụ Nguyễn Công Trứ
Thoắt chốc tai nghe một tiếng ồ,
Bầu trời vần vũ kín vầng ô(13),
Tưởng rằng gió cuốn màn mây lại.
Ai biết trời tuôn lộc nước cho.
Khi nãy nắng nôi ra thế ấy,
Bây giờ mát mẻ biết chừng mô(14).
Hỡi người ướt áo đừng năn nỉ,
Có rứa rồi ra mới được mùa.
Cả hai cha con quan Đốc học nghe thơ xong tha luôn tội cho Nguyễn Công Trứ, tiểu thư còn đỏ ửng má cúi đầu mỉm cười kín đáo.
(Kho tàng giai thoại Việt Nam)